KÝ ỨC XUÂN

- Kỷ niệm nhớ mãi, không sao quên được!.. khi cái lạnh giá cuối đông còn lơ phơ buốt; lát đát vài nụ cúc, mai chớm nở trước sân nhà; nhìn xác pháo hồng bay trong gió mà lòng tôi thấy rạo rực, bồi hồi làm sao …ấy!. Với tôi, tôi vẫn nhớ như in những tiếng nổ đì...đoành của tràn pháo Quảng, tiếng xì..xịt của cây pháo hoa thi nhau khoe âm, sắc lúc giao thừa. Nhớ, mùi thuốc và màu đỏ hồng của xác pháo nằm lẫn với vài cánh hoa mai, cúc vàng rơi trên sân nhà vào sáng mùng một Tết đầu năm, ôi! sao mà thiêng liêng quá. Ngày xưa, cứ mỗi độ Xuân về, nhất là lúc chiều 30 mươi tết trong lúc mọi người trong xóm cùng lo tết, gia đình tôi thì chuẩn bị cúng ông bà. Riêng tôi cứ lo nối mấy sợi dây đàn ghitar đứt vì không có tiền mua, rồi chăm sóc nhành mai trồng trước nhà và lấy mấy tép pháo chuột ra phơi, để chuẩn bị đón giao thừa. Và cũng không sao quên được câu thơ đối trên mâm ngũ quả trên bàn thờ: “Thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ. Cây nêu, tràng pháo, bánh chưng xanh”. thì cảm thấy hạnh phúc nhất đời, một mùa Xuân thật tuyệt vời….: Ngày nay, đời sống con người và xã hội được nâng lên, cứ mỗi độ tết đến ra chợ hoặc đi siêu thị mua sắm là đầy đủ cả. Mặc dù thế, không biết các bạn như thế nào, chứ riêng tôi, tôi vẫn cảm giác còn thiếu…và nhơ..nhớ, như có một âm - sắc từ ngày xưa đang len lén vọng về thắc thỏm bên tai và bất chợt… thấy lòng rạo rực...... Nhưng! dẫu sao vẫn là kỷ ức....đẹp!